Thơ rằng :
" Bốn hai năm tu hành cầu tiên
Thí tâm nhai liền viên đạo quả"
ảnh: Ineternet
Bấy giờ Chân Võ Đại Đế từ bỏ vương vị, ở núi Võ Đang dốc lòng tu hành, chỉ thấy "diệp trường hựu lạc,diệp lạc hựu trường, hoa khai hựu tạ, hoa tạ hựu khai" không biết tu hành nhiều ít năm,trước mắt cảm thấy liền đến lúc đắc đạo thành tiên.
Hôm ấy ngài ngồi ở trong am nhắm mắt đả tọa tu chân dưỡng tính. Đột nhiên,từ đâu một trận kêu la thất thanh từ dưới chân núi truyền đến: “Trời ơi ! Cứu mạng ! Cứu mạng !”
Ngài nghe thấy tiếng kêu gọi, liền cầm trường kiếm, chạy ra khỏi am cỏ, mọi nơi vang vọng tiếng kêu cứu Sườn núi đột nhiên một trận gió rít, nhảy ra một con hắc hổ hung mãnh. Một tiếng gầm rú, đất rung núi chuyển, một tiếng rít gào, dãy núi phát run. Hắc hổ vượt núi băng đèo, đuổi theo một cô nương. Cô nương kia tự biết cửu tử nhất sinh, liều mạng kêu gọi, chỉ mong với được 1 sợi dây cứu cánh dẫu chỉ là mỏng manh.
Chân Võ Đại Đế vừa thấy hắc hổ đả thương người, này còn lợi hại! Hét lớn một tiếng: “Nghiệp chướng, chớ có vô lễ!”. Nói ngắt lời , thất tinh bảo kiếm một đạo kim quang, vụt qua trong không trung, lấy hắc hổ mà hướng tới
Hắc hổ kia thấy thần kiếm bổ tới, biết rõ không ổn, ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất, gật đầu diêu đuôi, cầu xin tha mạng. Chân Võ Đại Đế thấy hắc hổ chịu phục, cũng không sát hại nó,liền nói: “Ngươi nếu có thể y phụng ta , ta liền tha cho ngươi.” Hắc hổ quỳ lạy phía dưới. Đại Đế rằng : “Ta đắc đạo chỉ là việc sau này, ngươi bây giờ thay ta tuần sơn, phong ngươi làm vương trong núi . Phàm thấy việc bất bình trong nhân gian, ngươi cứ trừng phạt.” Hắc hổ vâng lời, cúi lậy mà phụng hành. Liền đó, Ngài thu thất tinh bảo kiếm, kêu 1 tiếng: “Đi thôi!” Hắc hổ đi rồi. Từ đây về sau, núi Võ Đang có “Hắc hổ tuần sơn.” Lại nói cô nương kia được cứu trợ, ngồi trên thạch đài bưng mặt khóc rống. Chân Võ Đại Đế thấy cô nương này xác thật đáng thương, tiến lên hỏi: “Cô nương, ngươi là người ở nơi nào ? Vì sao đi vào núi sâu suýt nữa mất đi tính mạng?” Cô nương này ngẩng đầu lên, tuổi bất quá 15-16 tuổi, có phần nghịch ngợm.
Nàng đáp: “Tiểu nô gia là nữ tử của vị tiều phu dưới núi, hai cha con, lấy bán củi mà sống. Mấy ngày nay cha sinh bệnh, nằm ốm trên giường, tôi vào núi kiếm củi, gặp phải mãnh hổ. Nếu không phải ân nhân cứu giúp, sớm đã mệnh vong.” Chân Võ Đại Đế nói: “Mãnh hổ ta đã hàng phục, ngươi mau về nhà đi thôi.” Cô nương lại ai da ai da khóc lên: “Chân đau chân nhức không thể dịch bước.” Chân Võ Đại Đế một lòng phải về núi tu chân dưỡng tính, xoay người liền đi.
Cô nương ở sau bỗng kêu toáng: “Ân nhân à, giết người thì giết chết, cứu người thì cứu sống, đã thương thì thương cho chót . Ngài mà bỏ đi, mãnh hổ ki lại chạy tới, tôi dẫu chết không quan trọng, đáng thương hơn là cha già kia , ai tới hầu hạ, ai đến chăm nom đây ?” Chân Võ Đại Đế là người tu đạo , tâm từ mặt mềm, đành phải lại xoay người ngồi xuống, cùng cô nương này làm bạn. Chân Võ Đại Đế tu hành tới nay, đã 42 năm tóc đã kết rối lại , cô nương kia thấy vậy liền hảo tâm móc ra cây lược gỗ, ôm trầm lấy Ngài quyến luyến dựa vào người , nhẹ giọng nói: “Ân nhân, tóc ngài sao thành cái dạng này? Nhàn rỗi không có việc gì, ta cùng với ân nhân chải đầu.”
Chân Võ Đại Đế thấy cô nương này tuỳ tiện, lộ ra vô hạn phong lưu, không cầm được tức giận, nộ khí xung thiên , quát dọa: “Ngươi nếu là đàng hoàng nữ tử, nên tự tôn tự trọng. Còn dám hành động thiếu suy nghĩ, sẽ trảm không buông tha.” Cô nương này e thẹn rơi xuống cái lược , vừa thẹn vừa sợ, đầy mặt đỏ bừng, quả thực không chỗ dung thân, liền thả người nhảy xuống vạn trượng huyền nhai, sâu chẳng thấy đáy Chân Võ Đại Đế thấy tình cảnh trước mắt, tinh thần choáng váng, thăm dò vực sâu vạn trượng, mà sởn tóc gáy. Chỉ thấy vạn trượng huyền nhai, mây trắng phiêu phiêu, sương xám mênh mang không thấy mặt đất, trời ạ! Cô nương này nhất định là tan xương nát thịt,ta như thế nào cho phải đây ?
Ngài liền khởi tâm hối hận : Chính mình tu chân dưỡng tính 42 năm. Cái con kiến chưa từng sát hại . Vì đắc đạo thành tiên, hôm nay lại bức người ta mất mạng , lương tâm ở đâu, xem ra chỉ có bồi nàng một cái tính mạng này, mới không hổ 42 năm tu hành công đức. Nghĩ đến đây, Ngài liền từ nơi cô nương nãy nhảy vực , thả người xuống huyền nhai.
Chân Võ Đại Đế nhảy xuống huyền nhai,tự nhiên ngũ sắc Thanh Long xuất hiện, Bao quanh thân ngài , đưa lên đỉnh núi Thiên Trụ Phong. Chân Võ Đại Đế bay lên đỉnh núi, thấy sư phụ của mình là Ngọc Thanh Thánh Tổ Tử Nguyên Quân vỗ tay cười nói: “Đồ đệ công lớn thành tựu, đắc đạo thành tiên.” Chân Võ Đại Đế lúc này bừng tỉnh đại ngộ, mới biết là sư phụ thử mình một chút mới rõ tâm địa...
Đời sau mọi người gọi nơi mà Chân vũ Đại đế nhảy xuống là “Thí tâm thạch- 试心石”
Nguồn: Nguyễn Sùng Chân